Lời Mão Quang nói giống như một cái búa tạ đập mạnh vào trái tim của Vinh Tuệ Khanh.
Hai chân cô mềm nhũn ngã nhào trên bãi cát, hai tay che mặt lặng lẽ khóc.
Nước mắt không ngừng rơi ra hòa lẫn với nước biển khổ, chảy xuống bờ môi cô, đắng không sao tả xiết.
Mão Quang chắp tay sau lưng đứng ở trên bờ cát, nhìn biển khổ mênh mông vô bờ, khẽ nói: "Phật tông nói con người có bảy nỗi khổ, đó là sinh, lão, bệnh, tử, oán ghét gặp gỡ, yêu chia tay, cầu không được. Tu sĩ tu hành, điều đầu tiên phải làm là vượt ra ngoài bảy nỗi khổ của đời người, đạt được tới cảnh giới Đại Tự Tại, không vui vì vật, không buồn vì mình. Nhưng ngay cả là tu sĩ cũng không có cách nào thoát khỏi bảy nỗi khổ của đời người."