Vinh Tuệ Khanh khó chịu mà nhíu mày: "Ta mới tìm được đường sống trong chỗ chết ở Long Hổ Sơn, Lục sư thúc xin hãy cho phép ta về đả tọa khôi phục trước một chút rồi hẵng gặp người khác." Không biết vì sao, Tiểu Ô bên trong đan điền của cô náo loạn không yên, đang xông tới xông lui trong đan điền của cô, cô chịu đựng rất vất vả.
Lục Kỳ Hoằng chẳng ngờ Vinh Tuệ Khanh lại cự tuyệt mình, không khỏi sửng sốt một chút.
Vinh Tuệ Khanh xoay người đi vào viện của mình, nhanh chóng vào phòng, khóa cửa lại.
Lấy trận kỳ ra từ trong túi càn khôn, bày ra trận pháp che đậy trong phòng xong, Vinh Tuệ Khanh mới dám đưa Tiểu Ô ra khỏi đan điền, nâng trong tay mà hỏi: "Làm sao nữa?"
Tiểu Ô vỗ vỗ cái cánh, vẻ mặt uất ức nhìn Vinh Tuệ Khanh: "Tiểu Ô đói bụng..."
Vinh Tuệ Khanh: "..."
"Mi muốn ăn cái gì?"
"Thịt yêu thú." Tiểu Ô nhao nhao đòi ra khỏi lòng Vinh Tuệ Khanh, cái mỏ chim to lớn vậy mà chảy nước miếng.
Một con quạ chỉ muốn ăn thịt.