"Đáng tiếc cái gì?" Vinh Tuệ Khanh càng thêm hiếu kỳ. Nếu là hậu duệ của long tộc thời thái cổ, lại trốn vào Thiên Ngoại Thiên, cho dù đến Nhân giới hành tẩu thì cũng đâu coi là gì đáng tiếc lắm cơ chứ?
Vinh Tuệ Khanh không nghĩ ra lại có chuyện gì đáng tiếc sẽ xảy đến với Long Thần Thính Phong.
Đại nương mập nhất thời nghẹn họng, muốn úp mở cho qua. Bà đã lâu rồi không được thả lỏng như vậy, hôm nay biết được Mão Quang còn sống, hơn ở cách kinh thành không xa, nên mới bắt đầu lắm lời, nói ra vài câu không nên nói.
Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang đều không phải là kẻ bà cứ nói năng qua quýt là có thể lấp liếm được.
"Mẹ, mẹ nói đi mà. Nếu cha bị giam trong địa giới của Long Thần Thính Phong thì chúng ta cần phải biết chuyện của ông ta chứ. Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng." Mão Tam Lang giục đại nương mập.