Ban đêm ở phố Hồ Lô chẳng lạ lẫm gì đối với Vinh Tuệ Khanh. Mặc dù năm, sáu năm đã trôi qua rồi nhưng cô vẫn cảm thấy mới hôm qua thôi mình còn bước ra từ tiểu viện Mão gia, sau đó đứng ở cửa sân nhìn con hẻm nhỏ trước mắt đến ngẩn ngơ.
Chỉ là không khí bây giờ chẳng giống khi xưa nữa rồi.
Khi cô đứng bên cửa, có thể cảm nhận được không khí vui vẻ thân thiện của yêu tu quanh đây. Mọi người đều sống chan hòa, hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau. Cô chưa từng gặp yêu tu nào bụng dạ thâm sâu khó lường cả. Sau này Mão Quang mới nói với cô rằng, những yêu tu xấu xa sớm đã bị loại trừ cả rồi, sóng lớn đãi cát, đọng lại là vàng.