Lâm Phiêu Tuyết mở mắt, lẳng lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh hồi lâu.
Trong đôi mắt to sáng của Vinh Tuệ Khanh lấp loáng vẻ quan tâm hiền hòa.
Lâm Phiêu Tuyết vứt bỏ lời sư phụ đã dặn dò đi dặn dò lại sang một bên, nói thật với Vinh Tuệ Khanh.
Bọn họ là bạn bè sống chết có nhau. Tuy rằng nàng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này, thế nhưng nếu như đối phương hỏi đến, nàng cũng sẽ không nói dối.
"Phải, ta luyện là mị thuật đỉnh cấp do sư phụ ta bí truyền, không phải là cái loại mị thuật bẩn thỉu phải giao hợp với đàn ông mới có thể tăng trưởng tu vi." Lâm Phiêu Tuyết thẳng thắn nói ra.
Vinh Tuệ Khanh tin lời của Lâm Phiêu Tuyết. Cô luyện Húc Nhật Quyết, hơn nữa cô cũng từng bị cái gọi là mị thuật không ra gì kia gài bẫy qua, nếu như mị thuật của Lâm Phiêu Tuyết thật sự là thứ mị thuật tà công như vậy, cô căn bản sẽ không chịu nổi hơi thở truyền đến từ trên người nàng, hận không thể tránh xa ba bước mới tốt.