Đi đầu là một nữ tu mặc váy màu ánh trăng, ánh mắt như băng tuyết, liếc nhìn qua là như khiến toàn thân ngươi đều đóng băng lại.
Vinh Tuệ Khanh cũng vô cùng mừng rỡ.
Không ngờ lại là Lâm Phiêu Tuyết đã lâu không có tin tức gì!
Người bạn đầu tiên mà cô kết bạn sau khi nhà tan cửa nát!
So sánh với kẻ trước sau đều là thứ bịp bợm như Đại Ngưu và Bách Hủy, Lâm Phiêu Tuyết lạnh lùng ít nói càng thêm nổi bật như là thánh mẫu vậy.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng phất phất tay về phía Thái Hoa Sơn.
Một gã nam tu lập tức bay ra khỏi trường kiếm của Thái Hoa Sơn, vọt về bên đây nhanh như một mũi tên, đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cười hỏi: "Tuệ Khanh, muội đang gọi ta sao?"
Được rồi, cái này gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí ấy nhỉ?
Không ngờ đó chính là Đại Ngưu huynh bịp bợm mà cô vừa mới oán hận kia.
Vinh Tuệ Khanh ngoảnh mặt đi, làm như không nghe tiếng gọi của Đại Ngưu, tiếp tục vẫy tay với Lâm Phiêu Tuyết ở bên kia.