Ánh mắt Lục Kỳ Hoằng vẫn dõi theo bóng lưng dần khuất xa của Vinh Tuệ Khanh, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Cô gái còn trẻ như vậy, tư chất cao đến thế nhưng không chỉ ra tay quyết đoán chẳng buông tha cho ai, mà cái miệng lý lẽ hùng hồn kia cũng chặn đầu chặn đuôi người khác. Thật sự khiến hắn có chút đau đầu.
Nếu cô có thể dịu dàng một chút, nhu thuận một chút, yếu mềm thêm một chút thì hắn có thể nhân đó giúp đỡ cô càng thêm danh chính ngôn thuận.
Không như bây giờ, chuyện gì cô cũng gánh lấy. Đến cả một người như Lỗ Oánh Oánh cũng chịu thua thiệt trong tay cô.
Dạng nữ tu như thế có chỗ nào cần nam tu bảo vệ cơ chứ? Một mình cô đã vững như thành đồng, chẳng đao thương nào xâm phạm nổi.
Lục Kỳ Hoằng thôi không nhìn Vinh Tuệ Khanh nữa, theo sau rời khỏi Lang Hoán Thư Động.
Lỗ Oánh Oánh đi sau cùng.
Rời khỏi Lang Hoán Thư Động, Lỗ Oánh Oánh trở về động phủ của mình luôn.