Đạo bào trên người Đại Ngưu sớm đã bị sấm đánh cho cháy đen, gió xoáy thổi tới lập tức bay ra tứ phía.
Kén tằm bằng khói bao lấy thân thể hắn cũng bị gió thổi tan, lộ ra một thân xác trắng ngần, thon dài, không có tỳ vết.
Lục Kỳ Hoằng vội lấy một bộ trang phục của Thanh Vân Tông từ trong túi càn khôn ra ném lên thân thể trần truồng của Đại Ngưu, che lại cho hắn.
"Ầm!"
Trên trời cao vang lên tiếng sấm rền, bổ đến đầu Đại Ngưu!
Lục Kỳ Hoằng tức khắc đuổi tới, đá Đại Ngưu ra thật xa.
"Ầm ầm" tiếng nổ vang dội, đợt sấm kia đánh thủng một lỗ sâu hoắm ngay tại nơi Đại Ngưu vừa nằm.
Dưới đáy chỗ thủng bay ra từng luồng khói đen, xoáy vòng trên đầu tất cả mọi người hướng về phía bầu trời xa xôi.
Đại Ngưu mở to mắt, hắn thật sự đã tỉnh lại.
Trong thoáng chốc hắn cảm thấy lo sợ, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nhớ hắn vừa bị một lá bùa đánh cho ba hồn lạc mất, suýt chút nữa đã đi qua cầu Nại Hà.