Lục Kỳ Hoằng do dự trong chốc lát, cẩn thận từng chút mà hỏi: "Nghe nói La sư huynh bị bệnh, có thể để cho Lục mỗ xem thử một chút chứ? Lục mỗ am hiểu chữa thương, không chừng có thể giúp một hai?"
Lỗ Oánh Oánh giật mình. Kiếp trước, bên cạnh Vinh Tuệ Khanh cũng không có ai khác cùng đi đến Thanh Vân Tông. Lần này chẳng những có một gã đàn ông đi theo mà còn có một con báo và một con sói...
"Muội cứ để cho tiểu sư thúc xem thử đi. Tiểu sư thúc là linh căn mộc hệ, cũng có trình độ rất cao trong việc luyện đan!" Lỗ Oánh Oánh mặt mày tươi cười như hoa, vô cùng tự hào.
Vinh Tuệ Khanh không chịu, mỉm cười cự tuyệt.
Lỗ Oánh Oánh chuyển chuyển đôi mắt, giọng điệu tràn đầy thâm ý: "Đấy là người thương của Vinh sư muội, cho nên không thể để cho người ngoài xem. Là vậy sao?"