Vinh Tuệ Khanh bó gối ngồi bên chân giường huyền ngọc, ngơ ngác nhìn La Thần vẫn đang bất động đến xuất thần.
Nếu như bị thương, cho dù là nặng hơn nữa cô cũng có thể nghĩ cách giúp y chữa khỏi.
Nếu như hồn phách bị tổn hại, cô cũng có thể nghĩ cách giúp y chữa trị.
Thế nhưng nếu như hồn phách biến mất tăm thì sao đây? Cô phải đi đâu tìm?
Vinh Tuệ Khanh bàng hoàng cõi lòng không biết phải làm thế nào cho phải.
Giọng nói của Lang Thất vọng vào từ bên ngoài động phủ tràn đầy vui sướng, lọt vào trong tai Vinh Tuệ Khanh lại biến thành châm chích.
Môi vừa hé một chút, Vinh Tuệ Khanh lại ngậm miệng. Bỏ đi, trong lòng cô khó chịu cũng không thể khiến người khác phải khó chịu theo được. Vả lại, La Thần cũng chưa chết, chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi. Về phần hồn phách, cô muốn nghiên cứu kĩ càng thử xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.