Lang Thất đang trốn ở sau một tảng đá, nghe thấy Phác Cung Doanh gọi Kỷ Lương Đống là "sói con", trong lòng không khỏi nổi giận đùng đùng: "... Hừ, đều là cặn bã hết! Sói con còn lâu mới ăn cây táo, rào cây sung! Ăn cây táo, rào cây sung đó là người chứ ai nữa! Bộ tộc sói bọn ta là trung thành nhất..."
Nó vừa mắng vừa cảm giác được vừa mới lực hút mãnh liệt vừa phát ra từ cánh cửa kia đã biến mất, không khỏi rùng mình sờ sờ đầu. Nó thực sự không muốn đi vào thế giới bên trong cánh cửa kia đâu, nhìn là thấy sợ rồi...
Lang Thất thò đầu ra thấy Vinh Tuệ Khanh đã an toàn, bấy giờ mới dùng ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn La Thần đang hôn mê trên mặt đất. Nó không động đậy nữa, ngoan ngoãn trốn phía sau tảng đá, chờ Xích Báo và Khẳng Khẳng đến.
Tư An ngẩng đầu ra hiệu bằng mắt với Phác Cung Doanh rồi cất tiếng chào hỏi.