Tư An ngạc nhiên. Không có bao nhiêu đại tu sĩ tu luyện trận pháp, phần lớn chỉ coi trận pháp là tài vặt hèn mọn, không chịu tốn công nghiên cứu, sợ rằng sẽ quấy nhiễu đạo tâm của mình, ảnh hưởng cơ hội thành đại đạo, vì vậy nhận thức đối với trận pháp cũng không đầy đủ.
Các tu sĩ khác có mặt tại đây cũng đều xôn xao.
Trận pháp rất lợi hại, bọn họ cũng đều biết. Thế nhưng lợi hại đến có thể thao túng một tu sĩ Kim Đan, khống chế người đó như khống chế con rối cũng thật khó bề tưởng tượng được.
Vinh Tuệ Khanh cũng biết mình có hơi già mồm át lẽ phải, nhưng mà vào lúc này, cho dù là vu oan thì cái tên đầu sỏ Kỷ Lương Đống kia cũng phải gánh cho cô!
Nếu như Kỷ Lương Đống không có ý định xấu xa muốn hại cô, ra tay với bọn họ, tách bọn họ ra, thì làm sao Thần thúc lại gặp phải chuyện như vậy chứ?
Nhất định là bị Kỷ Lương Đống mê hoặc, bức bách!