Vinh Tuệ Khanh cắn cắn môi, ý nghĩ trong lòng vụt qua rất nhanh. Cô lại nhớ ra chuyện này phải rất lâu sau này mới xảy ra được, bây giờ không cần phải vội làm gì.
Sắc mặt của La Thần đã tối sầm lại.
Chỉ có Mão Tam Lang hết sức vui vẻ đứng nhìn Vinh Tuệ Khanh, lại mời cô thêm lần nữa: "Đến lều của ta ngồi một lát đi. Mẹ ta nhớ muội lắm đấy, còn có hàng xóm láng giềng của chúng ta ở đấy nữa, muội còn nhớ Ô Lão Tam không? Vợ của lão vừa sinh một đứa nhóc mập mạp đấy..."
Những cái tên quen thuộc cùng chuyện xưa cứ ùa về, khiến cho Vinh Tuệ Khanh cũng có chút lưu luyến chẳng nỡ rời đi, cô ngẩng đầu nải nỉ La Thần: "Thần thúc, chúng ta đến đó ngồi một lát được không?"
Vẻ mặt của La Thần hơi khựng lại, đang định nói "Được" thì Vinh Tuệ Khanh đã xen ngang: "Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Mão tam ca đấy."