Lang Thất tức khắc nổi lên lòng tôn kính với Vinh Tuệ Khanh. Muốn làm tổ sư gia khai thông lập địa ư! Chủ nhân có chí lớn!
Lang Thất giương vuốt sói bật ngón tay cái lên: "Chủ nhân sáng suốt!"
Vinh Tuệ Khanh cười cười: "Ta ra ngoài xem huyễn trận trên ngọn núi này thử."
La Thần nói theo: "Ta đi với nàng."
Vinh Tuệ Khanh cũng không từ chối, đeo khăn che mặt lên rồi sóng vai cùng La Thần đi ra khỏi lều bạt họ đang ở.
Tâm trạng Lang Thất chán ngán lười nhác liếm liếm vuốt sói của mình, híp mắt ngủ gật trên đất.
Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần đi ra ngoài nhìn thử mây mù giăng khắp núi một lát, cô nói với La Thần: "Thần thúc, chúng ta đi lên kia xem sao."
La Thần tung thuyền nhỏ hạch đào lên không trung để nó phóng to ra.
Thuyền nhỏ tựa hồ đụng vào cấm chế nào đó mà "đùng" một tiếng thu nhỏ lại rơi về trong tay của La Thần.