Mặc dù chỉ mới có tu vi Luyện Khí nhưng dưới sự bảo vệ của trận pháp Tù Lung này thì Vinh Tuệ Khanh lại có một cỗ sức mạnh làm ai cũng không thể xem thường được. Lúc cô tức giận thì đôi mắt lại trở nên vô cùng sáng rực, tựa như sâu trong đáy mắt cô có hai mặt trời bé nhỏ đang lấp lánh. Có thể thấy được lão phương trượng của Hoàng Vận Tự đã ngẩn ra, tất nhiên không còn lời nào để nói, phản bác cũng không thốt ra được.
Kiếm nhỏ màu đen của Chung Nhân Nghĩa đã nhẹ nhàng không tiếng động gì mà bắn xuyên qua ngực của Ngụy Nam Tâm, sau đó cũng nhẹ nhàng không tiếng động mà quay trở về.
Ngụy Nam Tâm gầm nhẹ một tiếng, thù hằn nhìn chằm chằm vào Chung Nhân Nghĩa rồi trút hơi thở cuối cùng. Một hệ Nguỵ thị, từ đây diệt vong.
Một bóng người nhỏ bé chui ra từ đỉnh đầu ông ta, một đôi mắt đo đỏ nhìn khắp xung quanh, khi bỗng thấy được chỗ Vinh Tuệ Khanh đứng thì lại trở nên ấm áp ôn hoà như ánh mặt trời vậy, đôi mắt sáng ngời lên rồi mau chóng nhào đến chỗ Vinh Tuệ Khanh.