Lang Thất sợ đến run rẩy, vội vàng lui về trong động phủ phía sau, quay đầu lại thấy Ngũ Hồng Hoan đang nghển cổ nhìn về đây, nó cũng thẹn quá thành giận, chống nạnh mắng lên: "Nhìn cái gì? Nhìn nữa ta móc mắt mi ra!"
Trong hai năm qua, điều duy nhất Ngũ Hồng Hoan cảm thấy vướng víu chính là nhìn thấy Lang Thất. Nàng ta đã nhiều lần đâm thọc Lang Thất trước mặt La Thần, La Thần lại chẳng nói chẳng rằng.
"A Thần..." Ngũ Hồng Hoan như là khiếp sợ, nhút nhát gọi ra bên ngoài một tiếng.
"Mi còn dám kêu à?!" Lang Thất giận dữ. Lại còn dám cáo trạng bôi bác ta! Đều là cặn bã hết! Bây giờ chủ nhân đã tỉnh lại, ả đàn bà thối tha còn chưa cút à?
Lang Thất cong người nhảy lên, một tay đột nhiên hiện ra nguyên hình móng vuốt sói, tát về phía mặt Ngũ Hồng Hoan.
La Thần quay đầu lại, nhẹ phẩy tay áo, một luồng sức mạnh đánh đến, treo Lang Thất lên một vách đá bên cạnh.