"Mẹ?" Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc: "Sao mẹ lại ở đây?"
Đây chính là tình tiết hoàn toàn không có trong đại cương!
Bóng người mờ ảo kia đứng trên bầu trời thức hải của Vinh Tuệ Khanh, đỉnh đầu mờ ảo ánh vàng, chân đạp thức hải màu lam nhạt, cả người mang đến cảm giác bán trong suốt, tinh khiết vô cùng, không chút tạp chất, vừa nhìn là khiến người ta muốn quỳ bái và tôn thờ.
"Mẹ!" Vinh Tuệ Khanh lại gọi một tiếng, cất bước tiến lại gần.
Bóng người nửa trong suốt của Quản Phượng Nữ khẽ kéo lấy thân hình hư ảo của Vinh Tuệ Khanh, tựa đầu vào trán cô. Một giọt chảy ra từ trong mắt bà, chảy xuôi theo gương mặt nửa trong suốt của bà, rơi xuống thức hải của Vinh Tuệ Khanh.
Giọt lệ vừa rơi xuống thức hải Vinh Tuệ Khanh, bầu trời thức hải lập tức giăng đầy mây đen, ánh sáng mặt trời màu vàng nấp sau tầng mây, toàn bộ thức hải trở nên ảm đạm.
Vinh Tuệ Khanh khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Mẹ nói chuyện đi mà?"