Thiên tính của rắn là thế, một khi quấn lấy người thì đến chết mới buông.
Dực Xà cười, phì một làn khói vàng vào người con gái trên mặt đất. Ngay tức khắc một mùi tanh tưởi gay mũi tràn ngập khắp căn mật thất.
Ngửi thấy mùi hương này, cô gái vốn đã sợ tới mức tay chân luống cuống, nước mắt giàn giụa cũng chầm chậm thay đổi nét mặt. Thân thể nàng ta vặn vẹo không yên, làn da trắng ngần dần dà ửng hồng. Hai đầu núm nhỏ nhắn trước ngực từ màu đỏ bừng chuyển sang hồng tím, từ từ dựng thẳng lên trong làn gió đêm mát lạnh. Tựa như trăm hoa nở rộ, chầm chậm căng tròn. Hô hấp của nàng ta cũng trở nên nặng nề, đôi mắt hoảng sợ như được phủ thêm một lớp sương mù. Cặp đùi không thể tự chủ mà ma sát vào nhau.
"Ha ha, dù cho ngươi là liệt nữ trinh tiết lợi hại thế nào, gặp được người 'một đêm bảy lần' như ta, cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống cho ta cưỡi!" Dực Xà kiêu căng cười to, thậm chí còn không thèm biến thành hình người, cứ thế vặn vẹo thân rắn trực tiếp nhào lên trên!