"Cũng khó trách vì sao nàng thấy quen. Trước kia nàng từng sinh một bé gái, nhỏ hơn người trong tranh năm tuổi. Nhưng dáng vẻ lại giống nhau như đúc. Chỉ có điều khi mới sinh đứa nhỏ không khỏe, sau này trở bệnh. Dù mua bao nhiêu thế thân cúng miếu cũng không có tác dụng gì cả. Nên cuối cùng để cho con bé giữ tóc đi tu thì bệnh của nó mới đỡ. Không nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy mà nàng còn nhớ!" Ngụy Nam Tâm đau buồn dìu Quản Phượng Nữ ngồi xuống.
Quản Phượng Nữ giật mình: "Ta có một đứa con gái ư?" Trong đầu bà mông lung vô cùng, chẳng thể nhớ nổi chuyện trước kia dù chỉ một chút. Thế nhưng sâu trong đáy lòng văng vẳng một giọng nói cất lên: Quả thật ngươi có một đứa con gái, thật sự ngươi có một đứa con gái.
"Đứa bé mấy tuổi?" Quản Phượng Nữ không kìm lòng được nắm lấy tay Ngụy Nam Tâm. "Đang ở miếu nào? Có phải ta vẫn luôn muốn gặp nó hay không? Thật tội nghiệp, nhiều năm như vậy rồi chẳng có cha mẹ ở bên, một mình cô đơn sống nương nhờ nơi cửa Phật."