Xích Báo gầm nhẹ một tiếng, từ dưới đất đứng lên, hóa thành hình người rồi hành lễ với La Thần: "Xích Báo không bảo vệ tốt chủ nhân, xin đại nhân trách phạt."
Khẳng Khẳng xông đến, ôm chân La Thần rồi kêu to: "Buông Tuệ Khanh ra!"
Ánh mắt La Thần lúc này chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt Vinh Tuệ Khanh, trong giọng nói của y ẩn chứa sự dịu dàng đến bản thân cũng không nhận ra: "Nhóc sao rồi?"
Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh trắng bệnh như tuyết, ngay cả bờ môi cũng tái nhợt không chút huyết sắc. Cả người cô mềm nhũn, mái tóc dài từ khuỷu tay La Thần trượt xuống hệt như thác nước tung bay bên hông y.
Hơi thở mỏng manh như thế, mạch đập yếu ớt như thế, ngay cả linh lực bên trong đan điền, gân mạch cũng sắp khô kiệt hoàn toàn, thậm chí giữa đôi lông mày cũng đã nổi lên luồng khí ảm đạm. Đủ mọi dấu hiệu cho thấy cô sắp không chống cự được nữa rồi.