Thôn dân giọng khỏe vừa chạy thật nhanh vừa hô: "Ta đi gọi thôn trưởng, mấy người đừng làm gì vội..." Rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Lần này, Vinh Tuệ Khanh vốn đã nhịn đến phát nghẹn, thấy hai tu sĩ kia phách lối như vậy càng thêm bực tức. Nhưng cô vẫn nén giận, bình tĩnh nói: "Hai vị vào trong nói chuyện vậy. Để tiểu nữ dâng nước cho hai vị uống vơi đi mệt mỏi."
Hai tu sĩ tìm kiếm cả ba ngày ba đêm thật sự đã quá mệt mỏi. Bây giờ, đã tìm được người rồi, thăm dò một chút phát hiện đối phương cũng không có linh lực, không phải tu sĩ, càng không để vào mắt mà nghênh ngang đi vào.
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ đứng nơi cửa, đợi hai tu sĩ đều vào trong viện mới đóng cửa đánh rầm, sầm mặt: "Xích Báo, ra tay!"
Hai tu sĩ cả kinh, quét mắt nhìn xung quanh.
Tu sĩ áo trắng cấp tốc móc ra một lá bùa truyền tin, định vò nát báo tin.