Vinh Tuệ Khanh lo sợ bất an theo La Thần trở về gian nhà tranh ở thôn Bì Thị dưới chân núi, âu lo hỏi: "Thần thúc, thân thể thúc không được khỏe sao?" Cuối cùng cô cũng chú ý đến sắc mặt của La Thần nhợt nhạt hơn rất nhiều so với trước kia.
La Thần thở dài, ngồi xuống ghế, kéo Vinh Tuệ Khanh sang đứng bên cạnh, ngơ ngẩn ngước đầu nhìn cô một lúc: "Mấy tháng không gặp, nhóc đã lớn thành một đại cô nương rồi. Bây giờ, ngay cả ta cũng phải ngước đầu nhìn nhóc."
Vinh Tuệ Khanh sốt ruột: "Thần thúc đừng chuyển đề tài, rốt cuộc thúc bị làm sao vậy? Sắc mặt trắng nhợt như vậy?"
"Ta có chút không khỏe. Gần đây linh lực không đủ, vết thương cũ dường như lại tái phát rồi." La Thần ho khẽ hai tiếng.
Vinh Tuệ Khanh càng thêm lo lắng: "Ta vẫn còn đan dược chưa dùng hết, Thần thúc ăn thêm một ít nhé?"