Vậy có nghĩa là, phía tu sĩ còn có người biết về thần thông của Xích Báo. Nên mới nhận ra điểm khác thường trong những lời đồn đãi về sơn quỷ đại nhân đi tuần núi mà người dân trên núi truyền tụng. Từ đó mới đưa ra đề nghị tế sơn quỷ, mượn dịp thám thính điều tra một phen.
Vinh Tuệ Khanh cười: "Thế thì phải đi xem mở mang tầm mắt thật rồi."
Mấy người vừa bàn bạc xong, Khẳng Khẳng vội sốt sắng nhảy ra, la lớn: "Khẳng Khẳng đói rồi, Tuệ Khanh cũng đói rồi. Khẳng Khẳng muốn ăn bánh bao thịt, Tuệ Khanh muốn ăn bánh bao chay!" Nói xong lại chống nạnh nhìn chằm chằm La Thần.
La Thần nổi gân xanh trên trán, nhưng vẫn nhẫn nại nhìn sang Vinh Tuệ Khanh: "Đói rồi sao?"
Vinh Tuệ Khanh đã ăn Chúc Dư, vốn không cần dùng cơm trong vài ngày. Nhưng nghĩ đến những món ngon mình được ăn vào hôm ấy, Vinh Tuệ Khanh không khỏi liếm môi, cười gượng: "Cũng không có đói lắm..."