Mạnh đại phu nhân sửng sốt một hồi. Bà cầm lấy chiếc khăn che lên miệng, giọng nói còn mang theo âm mũi nặng, cất tiếng hỏi: "Không phải là.... Vinh tứ tiểu thư đẩy con xuống hả?" Bà nhớ có nha hoàn nói như vậy mà.
Mạnh Lâm Chân cười khổ lắc đầu. Y muốn ngồi dậy nhưng toàn thân lại chẳng có sức lực, ho khan nói: "Mẹ, thật sự không phải đâu. Là bản thân con không cẩn thận..."
Vinh Tuệ Khanh tròn mắt, không biết vì sao Mạnh Lâm Chân phải nói dối.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vinh Tuệ Khanh, hàm răng trắng mịn đều đặn trong cái miệng nho nhỏ và cả khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái táo đỏ, trong lòng Mạnh Lâm dâng lên một chút cảm giác không thể giải thích rõ ràng. Y chỉ nhìn chằm chằm vào Vinh Tuệ Khanh, lắc đầu nhẹ vài cái không thể nhìn ra.
Vinh Tuệ Khanh ngậm miệng lại, một bụng đầy nghi ngờ mà đứng bên cạnh Vinh phu nhân.