Vết thương trên mông vẫn còn đau rát, Vinh Tuệ Khanh rất ấm ức, trong lòng mắng chửi thằng nhóc Mạnh Lâm Chân tới chết.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù cô có tính cách giống con trai nhưng trước giờ chưa từng ăn hiếp người yếu hơn. Chỉ có tên Mạnh Lâm Chân này, cô nhìn y thì bực bội, lúc đó đẩy y xuống mặt hồ không nói, còn đi lấy cây trúc đứng trên bờ hồ, mấy lần Mạnh Lâm Chân muốn bơi vào bờ đều bị đẩy ra chỗ sâu hơn...
Khi đó cô không được may mắn, đúng lúc bị cha nhìn thấy mới có cơn giận dữ này. Bây giờ nghĩ lại, có phải cô có hơi quá đáng không?
Vinh Tuệ Khanh có chút không được tự nhiên, từ trên giường quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía người phụ nữ đang đứng bên giường với vẻ mặt tức giận.