Trước mắt Vinh Tuệ Khanh tối sầm, cô cho rằng mình sắp đụng vào gương tới máu me đầm đìa nhưng trán lại không hề đau đớn và tổn hại như dự đoán.
Cả người cô giống như rơi vào trong đống bông vải mềm mại, thật ấm áp. Giống như chăn mền ở nhà, còn mang mùi thơm của ánh nắng.
Đột nhiên Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất mệt, không muốn mở mắt.
Để cô ngủ như chết rồi quên đi...
Song ông trời chưa từng để cô được như ý nguyện.
"Tuệ Khanh, Tuệ Khanh, dậy đi. Bữa sáng chuẩn bị xong rồi. Bên ngoài đổ tuyết lớn, hôm nay con không cần đi núi Lạc Thần." Là tiếng nói của người mẹ dịu dàng không màng danh lợi đang lải nhải bên tai cô.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, ngồi dậy duỗi người, ôm cánh tay của mẹ đang ở bên mép giường làm nũng nói:
"Mẹ, giao thừa rồi, để con ngủ thêm một chút đi mà?"