Nước hồ lạnh đến thấu xương dần dần trở nên ấm áp, giống như quay về bên trong tử cung của cơ thể mẹ trước khi trẻ con được sinh ra, mỗi một lần bập bềnh đều là nguồn sống của sinh mệnh.
Vinh Tuệ Khanh chẳng mấy chốc đã bị nước hồ làm nghẹt thở, rồi đột nhiên cảm thấy trước ngực thả lỏng, sự khó chịu do bị giam cầm và áp lực dưới nước sâu vạn trượng nhanh chóng biến mất.
Giữa lúc choáng váng mê man, hô hấp của Vinh Tuệ Khanh trở nên thông suốt hơn. Mặc dù ở sâu dưới nước, lại hô hấp dễ dàng như trên mặt đất. Thần thức cường đại đó nâng thân thể yếu ớt của Vinh Tuệ Khanh lên, giống như nâng con gái yêu trong lòng bàn tay, như châu báu ngọc ngà.
Cảm nhận được linh lực của Vinh Tuệ Khanh, luồng thần thức kia có chút chần chừ.
"Khanh Khanh, Khanh Khanh, có phải là nàng không... Ta đợi không được nữa rồi... Tha thứ ta, ta đã đợi rất lâu rất lâu rồi..." Luồng thần thức kia chần chừ một chút, rồi chui vào thức hải của Vinh Tuệ Khanh.