Tên đàn ông cực đẹp đó chính là đệ tử tục gia của Hoàng Vận Tự, cũng là đồ đệ Mạnh Lâm Chân của Ngụy Nam Tâm.
Một tướng mạo xuất sắc như thế, nhưng đôi mắt lại như hàn băng, không mang một chút hơi ấm nào. Y có phần chán ghét nhìn Vinh Tuệ Khanh. Như thể cô là bùn dưới chân, sao có thể cản đường y được?
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh không khỏi nổi lên ác cảm. Cô cau mày, chậm rãi đứng lên chỉ vào con đường nhỏ bên cạnh, rồi nói từng câu từng chữ với tên hạ nhân nghênh ngang kiêu ngạo kia: "Bên đó mới là đường, ngươi không có mắt sao?"
Mạnh Lâm Chân không nghĩ tới cô nhóc này chỉ liếc mình một cái, rồi lại chuyển ánh mắt sang người tùy tùng của mình, hơn nữa còn nói năng không lễ độ.
Có chút thú vị.
Phụ nữ thì y đã thấy nhiều rồi, chẳng có gì ngoài mấy loại thế này. Cô nhóc này chẳng qua muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt mà thôi.