Đối phương đã phát hiện ra cô, có trốn nữa cũng vô ích.
Vinh Tuệ Khanh nắm lấy Nhật Nguyệt Song Câu chậm rãi đứng dậy. Lúc cô trốn ở trong góc đã bắt đầu suy nghĩ phải làm sao để phá hủy con mắt của yêu thú.
Khẳng Khẳng đã từng nói với Vinh Tuệ khanh, yêu thú tu hành chủ yếu là tu một bộ phận nào đó trên người, đạt được hiệu quả tu ít được nhiều.
Chỗ lợi hại của con yêu thú này chắc chắn là con mắt của nó.
Mắt thì sợ cái gì nhất? Đương nhiên là ánh sáng. Ánh sáng mạnh có thể làm đau mắt, thậm chí có thể gây nên mù lòa.
Rất buồn cười có phải không?
Đêm tối cho ta đôi mắt màu đen, ta lại phải dùng nó đi tìm ánh sáng.
Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nhớ đến câu thơ đã từng đọc ở kiếp trước, cảm giác trong lòng càng thêm kì quái.
Thân móc câu lóe lên ánh trăng màu bạc, phản xạ lên người con yêu thú.
Đáng tiếc, so với con yêu thú này, Vinh Tuệ Khanh thật sự quá nhỏ bé. Dù cô có cách thì thực tế lại không thể dùng.