Nửa canh giờ sau, Trương Huyền rời khỏi Phòng Hậu cần, đôi mắt lấp lánh, tràn đầy sung sướng.
Nếu là tiền thân, hôm nay chắc chắn sẽ ngậm bồ hòn. Nhưng giờ hắn có được thư viện Thiên Đạo, cuộc đời đã hoàn toàn rẽ sang một hướng mới.
"Có lẽ, xuyên không tới đây là điều đúng đắn! Đây chính là cuộc đời chói lóa mà mình hằng ao ước!" Trương Huyền siết chặt nắm tay, thở ra một hơi.
Đời trước, hắn chỉ là một nhân viên quản lý thư viện, ngày ngày quanh quẩn giữa hai điểm trường và nhà, tầm thường bình lặng, dung dị giản đơn, dẫu có làm tiếp cũng chỉ cầm đồng lương còm cõi, sống lay lắt cho hết những chuỗi ngày vô vị. Đến đây thì hoàn toàn khác hẳn, có bàn tay vàng xuyên không là thư viện Thiên Đạo làm lận lưng, sau này có lẽ hắn sẽ không ngừng tiến xa hơn, không ngừng mạnh mẽ hơn, sống một cuộc đời mới toanh, rực rỡ huy hoàng.
Thời khắc này, Trương Huyền cuối cùng cũng đã hoàn toàn hòa làm một với thế giới này! Không còn sự dày vò nội tâm của kiếp người tha hương đất khách.
"Đừng kéo ta, để cho ta chết, ta muốn chết…"
Đang âm thầm vui mừng, chợt hắn nghe thấy có tiếng tru tréo như sói tru quỷ khóc gần đâu đó, tiếng gào hệt như tiếng con trâu đang lên cơn vậy.
Quay qua nhìn, hắn thấy ngay một tên nhóc mập, vừa gào vừa làm bộ muốn lao vào hồ nước công cộng của học viện, định nhảy hồ tự sát.
Sau lưng cái tên nhóc mập đó, chẳng có ai kéo cậu ta hết, và cậu ta cũng chẳng lao về phía trước, mà chỉ không ngừng la hét. Rồi cậu ta bất thình lình quay phắt người lại, nắm chặt tay của một học viên đứng gần đó, đặt lên người mình, vờ như người ta kéo mình, rồi tiếp tục gào lên.
"Đừng kéo ta, để cho ta chết, ta không muốn sống nữa…"
"… …"
Tất cả đều cạn lời với thằng nhóc này.
"Quá nhục rồi!" Trương Huyền lắc đầu.
Tên mập này, rõ ràng không muốn chết mà lại còn cố diễn cảnh người ta không cho mình chết, đúng là không biết nhục mà.
Biết tên ranh con này chắc chắn không chết được, Trương Huyền cũng chẳng buồn xem nữa, đi thẳng về lớp học của mình. Chưa đi được bao xa, hắn lại nghe thấy tiếng kêu gào ấy mỗi lúc một gần, mặt đất rung rinh như động đất cấp độ thấp, ngay sau đó là một đôi bàn tay to bự chảng ôm chặt cứng đùi của chính hắn.
"Thầy ơi, cầu xin thầy nhận con làm đồ đệ đi thầy. Họ đều chê con mập quá, không nhận con…" Tên mập bật khóc nức nở.
"Ngươi bỏ tay ra!"
Trương Huyền cũng nghẹn lời.
Mà kể ra thì tên nhóc này cũng ngộ thật, thấy mình là thầy giáo, liền tức tốc nhào đến, xin mình nhận làm học trò. Kiểu người này, đúng là chưa từng gặp bao giờ.
"Thầy đồng ý nhận thì con mới buông ra!" Tên mập nước mắt nước mũi ròng ròng, tru tréo thảm thiết, khiến người ta thấy mà mủi lòng, nghe mà rớt nước mắt theo.
"Hôm nay con đã đi bái mười mấy thầy rồi, chẳng ai nhận hết. Thầy gì đó ơi, thầy thấy con tội nghiệp như vậy, thầy nhận con đi thầy!"
Khảo hạch giữa các học sinh, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá giáo viên. Một thằng nhóc béo như vậy, kĩ năng chiến đấu và độ linh hoạt đều sẽ có vấn đề rất lớn. Hầu hết các thầy giáo có tiếng đều chẳng chịu nhận.
"Muốn ta nhận, thì ít nhất cũng cho ta thấy bản lĩnh của ngươi chứ. Ôm đùi ta thì được tích sự gì?" Trương Huyền gằn giọng.
Hắn đã có thư viện Thiên Đạo, việc thu nhận học trò đã không còn là vấn đề quá lớn. Nhưng nếu như kém cỏi quá, thì cũng không thể nhận được.
"Nhưng mà thầy nhất định phải nhận con làm đệ tử đó, với lại con cũng rất có bản lĩnh mà…" Tên mập chần chừ ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi chầm chậm buông tay ra.
"Có bản lĩnh hay không, phải xem mới biết được, nói nhiều như thế cũng vô ích thôi!" Thấy thằng nhóc vẫn còn đang "lưu luyến không nỡ", Trương Huyền ghét bỏ mà co giò đá một phát.
Chuyện gì vậy trời, nếu là một nữ học sinh chạy đến ôm đùi thì còn tạm chấp nhận được, đằng này là con trai, lại béo như cái thùng phuy… nghĩ thôi đã thấy nổi da gà da vịt rồi.
"Được! Nhìn con đây!" Tên mập chẳng chút hay biết là mình bị ghét bỏ, đứng lên quan sát một vòng, sau đó ôm mấy viên gạch xây ở cách đó không xa lại, chọn đại một viên đập thẳng lên đầu mình.
Bốp!
Viên gạch vỡ nát.
Kế đó lại từ cầm lên mấy viên nữa đập vào tay, chân. Tất cả đều vỡ không sót một viên.
Thằng ranh này tuy rất béo, nhưng không ngờ lại luyện công phu Hoành Luyện (*).
(*) Hoành luyện: Là một loại phương pháp tu luyện quyền thuật, điều chỉnh trạng thái ý thức, sử dụng một vài bộ phận trên cơ thể chịu công kích, không ngừng va đập với vật cứng để tăng khả năng chống chịu công kích của những bộ phận đó.
Không thèm nhìn ngó môn Hoành Luyện của cậu nhóc, Trương Huyền còn đang bận đọc quyển sách vừa tự động hình thành trong đầu.
Công phu Hoành Luyện cũng được xem là một môn võ công, tên mập vừa thi triển ra, thì thư viện lập tức hình thành nội dung liên quan đến cậu ta.
"Viên Đào, tán tu ở thành Địa Hoàng, võ giả cảnh giới Tụ Tức sơ kỳ!"
… …
"Khuyết điểm: có 12 chỗ.
Một, huyết mạch Long Tê (**) thượng cổ trong cơ thể chưa được kích hoạt!
(**)Long Tê: giống tê giác nhưng kích thước lớn hơn rất nhiều, chiều cao khoảng hơn hai trượng, nặng khoảng ba nghìn cân, cả người được phủ lớp vẩy giáp, bốn chân to ngắn như bốn cột trụ, phần bụng cách mặt đất không quá một thước, vuốt chân dài chừng một thước. Chiếc sừng mọc phía trên miệng dài khoảng hơn một thước, sắc bén như đao.
Hai, nền tảng quá kém, luyện tập võ nghệ…"
"Huyết mạch Long Tê?" Đọc đến đây, Trương Huyền thoáng sửng sốt.
Kết hợp với kí ức của tiền thân, hắn đã hiểu, trong thế giới này thì huyết mạch và cơ thể bẩm sinh đều cực kỳ quan trọng. Có được bất kỳ thứ nào, chỉ cần vận dụng đúng đắn, thì sau này tu luyện sẽ tiến bộ thần tốc, càng ngày càng mạnh.
Cơ thể bẩm sinh được chia làm nhiều loại: thể thuần âm, thể thuần dương, thể thiên cấu, thể kim thân…
Huyết mạch cũng được chia ra nhiều loại: cổ mạch, tân mạch, truyền thừa, dị biến…
Mỗi loại, một khi được phát hiện, đều sẽ trở thành đối tượng tranh giành của vô số giáo viên.
Tên mập này sở hữu huyết mạch Long Tê, một loại trong cổ mạch, chỉ có ở thời thượng cổ. Theo truyền thuyết, nếu tu luyện thành công, thì đao thương không đâm xuyên được, không vật gì công phá nổi. Trong các loại huyết mạch phòng ngự, đây là một trong những loại mạnh nhất.
Thằng nhóc trông bình thường, vừa béo vừa vô lại này, không ngờ thân thể lại sở hữu cổ mạch?
"Cổ mạch chưa kích hoạt, xem ra bản thân tên nhóc này cũng chả hay biết gì hết!" Đôi mắt Trương Huyền lóe sáng.
Trong các loại huyết mạch, thì cổ mạch là có tính chất cực kỳ mạnh mẽ. Tên mập này đã đi bái mười mấy thầy mà chẳng ai chịu nhận, hoàn toàn không phải người ta kém hiểu biết. Đó là do huyết mạch trong cơ thể của cậu ta vẫn chưa kích hoạt, nên chẳng khác gì một người thường. Đừng nói là người ta nhìn không ra, sợ là cả bản thân cậu ta cũng chẳng biết gì hết!
Có điều, dẫu có không biết thì cậu ta cũng có tiềm chất ở phương diện này, sức mạnh phòng ngự đã cao hơn người thường không ít rồi, vậy nên mới học được ngón võ giỏi chịu đòn này.
"Nhất định phải nhận thằng nhóc này mới được!" Mắt Trương Huyền lại sáng lên.
Học viên sở hữu cổ mạch, cả học viện chẳng biết bao nhiêu năm mới xuất hiện được một đứa. Hạt mầm tốt như vậy lại dâng đến ngay trước mặt, sao có thể để tuột khỏi tay cho được.
"Khá lắm, bây giờ ta sẽ nhận ngươi là học trò. Bái sư đi!"
Nghĩ đến đây, Trương Huyền cố nén niềm hưng phấn trong lòng xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh mà ném ngọc bài thân phận qua.
"Thầy, thầy nhận con thật à? Ôi hay quá…"
Xem ra tên mập cũng bị sốc nặng rồi, nghe được thầy đã chịu nhận mình, sung sướng đến mức chẳng chút do dự, lập tức rạch ngón tay, nhỏ máu lên.
"Thầy nào trò đó, câu này chí lý lắm. Thầy rác rười, trò cũng rác rưởi!"
Đúng vào lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên.
Trương Huyền quay lại nhìn thì thấy một gã thanh niên bước tới với dáng vẻ kênh kiệu.
Bên cạnh gã ta, là một bóng hình diễm lệ. Mái tóc đen nhánh để xõa ngang vai, làn da trắng trẻo nõn nà, đôi mắt đen láy vừa nhìn qua liền khiến người ta phải ngơ ngẩn, say đắm.
"Thượng Bân? Thẩm Bích Như?"
Nhìn thấy hai người họ, trong đầu Trương Huyền liền hiện ra hai cái tên.
Nhắc đến Thẩm Bích Như, thì e là toàn học viện không ai là không biết. Đó không phải vì cô ấy có thân phận đặc biệt đến đâu, mà là vì vẻ đẹp đã được tất cả công nhận. Hoa khôi trong học viện đứng cạnh cô ấy, còn phải cúi đầu xấu hổ.
Chỉ vậy thôi thì cũng không có gì đặc biệt, đằng này kĩ năng sư phạm cũng rất giỏi. Cô nàng vào học viện chưa đến một năm, đã trở thành một trong những giáo viên nổi tiếng nhất học viện.
Tao nhã cao quý, vừa đẹp vừa có học vấn, nên đã thu hút không ít thầy giáo trong trường điên cuồng theo đuổi.
Tiền thân cũng nằm trong số ấy.
Khổ nỗi Trương Huyền của ngày trước quá bết bát, tu vi kém cỏi không nói, đến thi khảo hạch cũng xếp chót. Vì mặc cảm, nên dẫu có ý nhưng chưa bao giờ tiền thân dám bày tỏ với nữ thần trong tim, chứ đừng nói là theo đuổi.
Còn gã thanh niên Thượng Bân này, là cháu nội của trưởng lão Thượng Thần trong học viện, cũng là một trong những người theo đuổi nữ thần. Gã dựa vào thân phận của mình, đã đánh văng những người theo đuổi khác. Không biết gã nghe đâu tin Trương Huyền cũng thích Thẩm Bích Như, nên mỗi lần thấy mặt là lại mỉa mai cạnh khóe, thậm chí có lúc còn động tay nữa.
Có điều, xem ra Thẩm Bích Như cũng không có ý gì với gã ta, vẫn lạnh lùng như băng tuyết, không vướng chút bụi trần. Điều này khiến Thượng Bân vừa sốt ruột vừa bế tắc.
"Rác rưởi, thầy nói ai đấy?" Nghe lời mỉa mai lộ liễu của Thượng Bân, Trương Huyền không hề tức giận, chỉ quay qua hỏi.
"Rác rưởi - nói ngươi đấy." Thượng Bân cười khẩy một cái.
"Ồ! Đúng là rác rưởi đang nói ta có khác. Thối, thối quá!" Trương Huyền xua xua tay, tỏ vẻ gớm ghiếc.
"Ngươi…" Thượng Bân bây giờ mới hiểu ra, mình bị thằng khốn đội sổ chơi khăm, mặt lập tức đỏ gay.