Một người luôn có vẻ lạnh lùng như Thẩm Bích Như mà nghe xong cũng phải cười khẽ.
Cái chiêu chửi người ta bằng cách nói quanh này, ở trái đất thì bình thường lắm, nhưng ở đây thì lại cực kỳ mới mẻ.
Thấy biểu cảm của nữ thần, Thượng Bân mới nhận ra mình vừa bị đem ra làm trò hề, sắc mặt lúc tái lúc đỏ. Có điều đang ở trước mặt nữ thần, gã phải giữ phong độ, không dám động tay chân với Trương Huyền ngay.
"Sao, ta nói có gì sai à?" Cố nén cơn tức giận, Thượng Bân cười nhạt: "Trình độ của ngươi thế nào, cả học viện này không ai không biết! Tên mập này cũng đến lớp của ta lúc nãy. Mập như con heo không nói, lại còn chỉ biết mỗi phòng ngự, còn lại chẳng biết gì ráo! Chưởng lực chỉ vẻn vẹn có 15 cân! Thi khảo hạch đầu vào, không đứng chót thì cũng áp chót, chẳng phải rác rưởi thì là gì?"
Tuy không thể trực tiếp ra tay dạy dỗ Trương Huyền, những cũng có thể dùng ngôn từ để đả kích đối phương.
"Đứng bét kỳ thi khảo hạch đầu vào?" Trương Huyền chỉ nhìn thấy huyết mạch Long Tê, chứ đâu biết còn có chuyện này, bởi vậy hắn quay đầu nhìn tên nhóc mập.
"Ai nói đứng bét?" Cậu nhóc mập gân cổ lên cãi lại, sau đó lại gãi đầu ngượng ngùng: "Chẳng qua là em thi được… hạng 9997 mà thôi!"
"Hạng 9997? Vậy còn 'mà thôi'" nữa chứ?" Trương Huyền thấy xây xẩm mặt mày, xém nữa là ói máu.
Mỗi năm học viện Hồng Thiên chiêu sinh 10.000 học viên, tuy số lượng nhiều đến thế, nhưng bao giờ cũng có mấy học viên vì lý do nào đó không đến báo danh. Hạng 9997, đã chẳng khác gì đứng bét rồi đó ông nội!
Hơn nữa, thứ hạng thấp như vậy, ông còn mặt mũi nào mà gân cổ lên cãi lại chớ.
Trương Huyền cũng muốn quỳ.
"Lẽ nào ngươi không kiếm được học trò, nên chỉ cần là học viên thì nhận hết đấy chứ?" Thượng Bân lại cười khảy, phất tay áo một cái, bộ dạng cực kỳ cao ngạo: "Ta thì có đặt ra một yêu cầu rõ ràng, xếp hạng ngoài 500 vị trí đầu thì tuyệt đối không nhận! Thầy đội sổ, học trò đội sổ… xứng đôi quá đi chứ! Ha ha!"
"Nói xong chưa?" Trương Huyền chỉ lắc đầu với những lời mỉa mai của đối phương: "Nếu nói xong, thì ngươi đi được rồi đó!"
Vừa rồi hắn đã xem ghi chép trong thư viện Thiên Đạo, cậu nhóc mập này là tán tu, không tu luyện theo công pháp bài bản, bởi vậy không biết mấy chiêu võ là chuyện bình thường. Chỉ cần tìm cách để kích hoạt huyết mạch Long Tê của cậu ấy, thì tu vi sẽ tăng lên thần tốc.
"Ngươi…"
Nếu là người khác, bị mỉa mai như vậy, chắc chắn đã tức đến phát run, giận đến phát cuồng từ lâu. Ấy vậy mà thằng khốn trước mặt mình thì chẳng mảy may bận tâm. Mấy câu đả kích vừa rồi của Thượng Bân giống như cú đấm nện lên gối bông vậy. Sắc mặt của gã theo đó càng khó coi hơn.
"Đúng là, gỗ mục thì không thể khắc!" Cười gằn một tiếng, Thượng Bân quay qua nói với Thẩm Bích Như: "Cô Bích Như, chúng ta đi thôi, đứng lâu với cái đám rác rưởi này, sớm muộn cũng bị lây mùi mất!"
Nghe thấy lời chế nhạo của Thượng Bân, đôi mày phượng của Thẩm Bích Như khẽ chau lại. Cô không bỏ đi theo gã, mà quay qua nói: "Thầy Trương Huyền!"
Tiếng nói thánh thót tựa oanh vàng, mang lại cho người ta cảm giác rất khác biệt.
"Vâng?" Không ngờ cô giáo đẹp nhất học viện lại chủ động bất chuyện với mình, Trương Huyền thoáng bất ngờ.
"Tuy lần trước thầy… thi khảo hạch giáo viên đạt thành tích không tốt lắm, nhưng cũng đừng vì vậy mà cam chịu không cầu tiến. Nếu cố gắng thì vẫn có thể tốt hơn mà." Thẩm Bích Như gật đầu.
Theo cô ấy, Trương Huyền thu nhận một học trò kém như thế, rõ ràng đã mất hy vọng với chính mình, tự để cho mình sa ngã.
Đối diện với người đã từng theo đuổi mình, dù cô có vô tâm thì cũng không muốn đứng nhìn người ta tiếp tục sa ngã.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Biết người ta thực lòng muốn tốt cho mình, nên Trương Huyền cũng gật đầu giải thích: "Học trò này, tuy hiện tại chẳng biết gì hết, nhưng ai dám đảm bảo đó không phải là viên ngọc thô? Chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng, chưa chắc sẽ không có lúc tỏa sáng!"
"Vâng!"
Thẩm Bích như chẳng nói gì thêm, dời gót bước đi.
Đối với giải thích của Trương Huyền, cô chỉ xem như đó là một câu lấy cớ mà thôi. Người đã béo, tuổi lại lớn như vậy mà vẫn chưa được học hành có hệ thống, thành tựu sau này ắt sẽ có giới hạn.
"Đáng ghét!"
Thấy nữ thần của lòng mình lại đi nói chuyện với gã thầy bét nhất học viện, lại còn động viên hắn ta, vẻ mặt Thượng Bân trở nên cực kỳ hung tợn, lửa giận bừng lên trong lòng. Gã lạnh lùng gườm Trương Huyền một cái, rồi bước vội theo nữ thần.
"Bích Như, sau này cô bớt tiếp xúc với hạng người này đi, hắn sẽ ảnh hưởng đến khí chất hoàn mỹ của cô đấy…"
"Thầy Thượng, hôm nay ta hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi, mong thầy đừng đi theo nữa…"
Thượng Bân chưa nói xong, thì Thẩm Bích Như đã quay lưng bỏ đi.
"Đáng ghét, quá đáng ghét! Trương Huyền, ngươi đợi đó. Nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay."
Nhìn nữ thần đi xa dần, mãi cho đến lúc mất dạng, cơn tức giận của Thượng Bân đều trút hết lên đầu Trương Huyền.
Gã ta nghĩ, nếu không gặp phải thằng khốn xúi quẩy kia, thì nữ thần nhất định sẽ đi ăn tối với gã, chứ sao lại bỏ đi được?
........
"Đã bái ta làm thầy, thì cũng nên biết lớp học của ta ở đâu."
Thấy hai người kia đã đi khỏi, Trương Huyền cũng chẳng bận tâm nữa, mà gọi cậu nhóc mập một tiếng.
"Dạ vâng!" Nhóc mập vội vàng đứng dậy, cười híp mắt nói: "Thưa thầy, bây giờ trò đã là học sinh của thầy, thế thầy có thể cho trò biết, thầy là vị thầy nào trong học viện không ạ?"
Nghe thấy câu hỏi này, Trương Huyền bất giác ôm trán.
Hóa ra cái thằng nhóc này, vừa rồi thấy có thầy giáo nhận là bái luôn. Đến bây giờ mình là ai mà vẫn chưa biết.
"Ta tên Trương Huyền!" Trương Huyền đáp.
"Thầy Trương Huyền? Chính là… thầy Trương Huyền đứng bét và bị 0 điểm trong kỳ thi khảo hạch giáo viên…" Bây giờ nhóc mập mới biết rốt cuộc mình đã bái ai làm thầy, các múi mỡ trên người không ngừng run rẩy, đôi môi tự động co giật, giống như sắp khóc đến nơi.
"Chính là ta đó." Trương Huyền gật đầu.
"Á… là… là thầy Trương Huyền đó!" Cậu nhóc mập gãi đầu: "Thầy thấy đó, thực lực của trò kém cỏi, cũng không được lanh lợi, còn khá mập nữa. Hay là… thầy rút tên trò ra khỏi lớp đi!"
"… …" Trương Huyền đơ lưỡi.
"Thưa thầy, trò nói thật lòng đấy. Khi nãy hai vị giáo viên kia cũng đã nói rồi, nêu không rút tên trò, thì danh tiếng của thầy sẽ bị ảnh hưởng, trò sợ mình sẽ làm liên lụy đến thầy…" Cậu nhóc mập nói tiếp.
"Ta không sợ liên lụy! Còn nữa, đã xác nhận thân phận trên ngọc bài rồi, thì ta báo cho cậu biết, sống là học trò của ta, chết cũng là học trò của ta, đừng có phí lời nữa!" Trương Huyền xua tay thật mạnh.
"Trò…" Mặt cậu nhóc nhăn như khỉ ăn ớt, sắp khóc đến nơi rồi.
Thực lực cậu ấy kém, nên muốn bái một giáo viên giỏi, để tiền đồ sau này khá khẩm hơn. Nằm mơ cũng không ngờ, đội sổ lại dính ngay đội sổ…
Cuộc đời mình sao mà khổ thế này…
"Được rồi, đây chính là lớp học của ta. Bây giờ đi lĩnh chăn gối, nhớ là ngày mai lên lớp đấy!" Trương Huyền hắng giọng dặn dò.
"Lớp này ấy ạ…" Thấy quy mô của lớp học, cậu nhóc mập lại muốn khóc lần nữa.
Những nơi cậu ấy tham gia khảo hạch trước đây, đều rộng lớn hơn nhiều. Lớp học nhỏ như vậy, e là cũng chứa không được mấy người.
"Thưa thầy, nếu… mai mà trò không đến, thầy có khai trừ trò không?" Trong lòng cậu nhóc mập vẫn còn ôm ảo tưởng.
"Khai trừ? Không đời nào, nhưng ta sẽ ném ngươi xuống cái hồ khi nãy ngươi định tự tử, làm mồi cho rùa." Trương Huyền nói rất nghiêm túc: "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, sống là học trò của ta, chết cũng là học trò của ta. Yên tâm đi, ta sẽ chôn cất ngươi tử tế, làm trọn bổn phận của người thầy."
"Thưa thầy!" Trương Huyền chưa nói hết, thì đã bị nhóc mập cắt ngang, đôi mắt cậu ta rất trịnh trọng, và kèm theo cả sự kiên trì không thể lay chuyển: "Ngày mai lên lớp lúc nào ạ? Trò sẽ đến sớm, quét dọn lớp học! Tìm được một thầy giáo tốt như thầy, là niềm vinh hạnh của trò! Sau này, bất luận là ai tìm đến, trò cũng sẽ từ chối quyết liệt, đồng thời sẽ chửi thẳng vào mặt họ…"
"… …" Trương Huyền lại nghẹn lời.
Vốn cứ ngỡ bản thân đã đủ vô sỉ rồi, không ngờ đã nhận được một đứa học trò, còn vô sỉ gấp bội!