Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi âm thầm chửi ai đó. Cô chưa nhìn thấy bao giờ đấy thì sao nào, những lần trước đây chẳng phải đều là tắt đèn chùm chăn sao.
Nhưng... chân của anh ta là do mình làm bị thương.
Vậy nên Thủy An Lạc đành bất chấp tất cả mà xoay người lại.
Ơ?
Anh ta mặc áo choàng tắm vào từ lúc nào vậy?
Sở Ninh Dực một tay chống lên tường nhìn Thủy An Lạc đang ngẩn cả ra. Hình như, giữ cô lại bên cạnh cũng không đến nỗi tệ. Dù gì cuộc sống quá mức nghiêm túc của anh đôi khi cũng cần một chút gì đó bất ngờ. Nếu như bất ngờ đó là Thủy An Lạc, vậy thì có lẽ... anh sẽ cho phép điều bất ngờ đó xảy ra.
"Sao, tiếc lắm à?" Sở Ninh Dực cười nhẹ thành tiếng.
Thủy An Lạc vỗ lên mặt mình một cái, cô quả thực là... có tiếc!!!
Nhưng chuyện này... tuyệt đối không thể nói ra, mất mặt chết đi được.
"Ha ha, làm gì có chuyện?" Thủy An Lạc nói rồi vội vàng bước qua đỡ anh dậy.