Cô nàng kia mặc dù không muốn nhưng cũng không dám làm trái lời Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc thấy đứa con gái quỳ xuống nhặt mảnh sành thì không nhịn được mà nói: "Tôi nói này, cô ta cho cô bao nhiêu tiền chứ, chỉ cần cô nói ra ai đã sai cô làm như vậy là cô có thể đi được rồi mà."
"Cái loại phụ nữ như mày bị bỏ là đáng đời. Mày chẳng là cái thá gì so với cô ấy hết." Cô nàng vẫn cứng mồm như cũ.
"Xem ra quan hệ của hai người cũng tốt phết nhỉ." Thủy An Lạc khẽ thở dài.
"Nếu đã vậy thì tôi tôi không làm phiền cô nữa, cứ từ từ mà dọn đi nhé."