Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối về đến nhà thì thấy Thủy An Lạc đang đứng một chân nấu cơm, tâm trạng của cô đã khá hơn trước một chút, không biết có phải là vì đã xác định được sức khỏe của Thủy Mặc Vân không có vấn đề gì hay không.
"Vừa rồi anh có chuông điện thoại đấy, hình như là tin nhắn thì phải." Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực nói, sau đó tiếp tục nấu cơm.
Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối vào xe tập đi, lấy điện thoại đặt trên bàn lên xem, vừa mở ra mặt liền biến sắc, "Em đã xem chưa?"
Thủy An Lạc sững người, "Chưa, sao thế?"
Sở Ninh Dực cất điện thoại đi, nói không sao rồi liền lên phòng làm việc, tiện thể dặn cô ra khỏi bếp đi, đừng đứng mãi như thế.
Thủy An Lạc hầm canh xong, vịn vịn tường đi ra, chỉ thấy bóng lưng của Sở Ninh Dực bước lên nhà, ánh mắt thâm trầm.
Cô không mở tin nhắn, nhưng trên di động có một chỗ hiện là "Ngăn không cho Lạc Lạc biết chuyện của tôi, nếu không..."
Lạc Lạc.