Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò để Sở Ninh Dực bế rời khỏi bệnh viện.
Nhưng rốt cuộc là sai ở đâu đây?
Lúc hai người họ về đến nhà thì Tiểu Bảo Bối vẫn chưa ngủ. Nhóc con đang ngồi đàng hoàng trên sofa, cái đầu nhỏ còn đang nhìn về phía phòng tắm.
Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực hơi sững ra.
"Thím Vu? Thím Vu?" Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng gọi.
"Ma ma~ ma ma~" Tiểu Bảo Bối lập tức bò về phía mami nhà mình, bàn tay nhỏ xíu còn chỉ chỉ về phía phòng tắm, chân mày nhỏ nhắn xoắn tít vào nhau cứ như thể sắp khóc đến nơi rồi.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực. Chẳng bao lâu sau bọn họ liền thấy thím Vu ôm bụng đi ra khỏi phòng tắm.
"Thím Vu, thím không sao đấy chứ?" Thủy An Lạc giật mình, vội hỏi.
"Không sao, chỉ là đau bụng chút thôi." Sắc mặt thím Vu tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng trở nên thều thà thều thào.