Mặc Lộ Túc khoác áo blouse trắng đứng trước cửa, che khuất tất cả ánh sáng mặt trời.
Thủy An Lạc lẳng lặng cầm lấy gối đầu che mình lại, dù sao trong mắt Sở tổng cô cũng chỉ là một con rùa đen rụt đầu, vậy thì cứ giao tất cả mọi việc cho anh là được.
Sở Ninh Dực chỉ định đi toilet thôi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên tâm trạng nhất thời càng thêm tệ hại.
Mặc Lộ Túc bước tới, tay còn cầm một giỏ hoa quả, nhưng lại giống như không hề nhìn thấy Sở Ninh Dực, đi thẳng đến bên cạnh giường, sau đó cúi người vén chăn lên nhìn chân của Thủy An Lạc.
Sở Ninh Dực bước tới, bắt lấy tay anh, kéo thẳng chăn đắp lại lên chân Thủy An Lạc.
Tay của Mặc Lộ Túc hẫng giữa không trung, một lát sau mới từ từ thu lại.
"Đây là cách anh chăm sóc cô ấy sao? Từ khi trở lại bên cạnh anh, những thương tổn cô ấy phải chịu đựng còn nhiều hơn những thương tổn cô ấy phải chịu hai mươi năm qua nữa." Mặc Lộ Túc trầm giọng mở miệng nói.