Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, khó tin nhìn Sở Ninh Dực.
"Em bảo này Sở tổng, bản lĩnh đổi trắng thay đen này của anh ở trường là hạng top đúng không?" Thủy An Lạc luyên thuyên với anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu, nhìn cô gái kiêu ngạo trong lòng, "Vậy bản lĩnh não tàn này của em ở trường chắc cũng đứng hạng top đấy nhỉ."
Thủy An Lạc: "...."
Hừ, nói không lại anh!
"Sở Ninh Dực, anh nói xem, có phải anh ra ngoài cũng từng bị người ta đánh rồi không." Cái miệng đáng ăn đòn như vậy, nhất định là từng bị tẩn rồi.
Sở Ninh Dực liếc xéo cô một cái: "Ai dám?"
Gì chứ!
Có cần phải vênh váo như vậy không!
Sở Ninh Dực nhìn gương mặt như bị táo bón của Thủy An Lạc, trong lòng hừ lạnh: Nhóc con, muốn đấu lại với anh chắc?
"Dù sao thì chuyện đàn anh, anh vẫn phải xin lỗi em!" Thủy An Lạc vẫn khăng khăng nói.
Sở Ninh Dực nhíu mày: "Ai sai?"