Tiếng khóc kinh thiên động địa của Tiểu Bảo Bối cách qua cánh cửa truyền vào trong phòng, Sở Ninh Dực lập tức dừng tất cả hành động của mình lại, ngay đến cả Thủy An Lạc cũng thôi giãy giụa.
Thím Vu thấy Tiểu Bảo Bối khóc lên rồi, vội vàng đi đập cửa: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, không biết tại sao tiểu thiếu gia tự dưng lại khóc ầm lên mà dỗ kiểu gì cũng không được ấy."
Thủy An Lạc thở hổn hển lườm anh, đẩy luôn anh ra.
Chắc vì con trai đang quấy khóc nên lần này Sở Ninh Dực không ngăn cô đẩy anh ra nữa, chỉ nằm vật ra giường.
Thủy An Lạc luống cuống tay chân bò xuống giường, sau đó vừa chỉnh trang lại quần áo xộc xệch trên người mình, vừa chân thấp chân cao chạy ra ngoài cửa.