"Tẩn nhau?" Đúng là một chữ hay lắm.
Thủy An Lạc hơi mím môi, ánh mắt hơi lóe lên. Lúc thấy Kiều Nhã Nguyễn bị đánh, cô thực sự chỉ muốn bóp chết cái con Ngụy Viên Viên kia thôi.
"Em ra tay?" Thấy ánh mắt lóe sáng của cô, Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc mím môi, hậm hực nói, "Là do cô ta không biết xấu hổ trước, gọi hai gã vệ sĩ tới đánh Lão Phật Gia. Vệ sĩ chứ có phải bảo vệ đâu, tên nào cũng ra đòn chí mạng cả."
"Cho nên?"
"Cho nên em đã bấm vào huyệt nội quan của Ngụy Viên Viên, huyệt đó thông với tim, sau đó..."
"Bấm chết cô ta?"
"Đâu có!" Thủy An Lạc vội vàng nói, "Sau đó thì đàn anh tới?" Nhắc tới đàn anh, giọng nói của Thủy An Lạc nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Sở Ninh Dực càng thêm dè dặt.
Quả nhiên, nghe vậy sắc mặt của Sở Ninh Dực liền thay đổi.
"Sau đó thì sao?" Giọng nói của Sở Ninh Dực mang theo vài phần lạnh lẽo.