Mặt Thủy An Lạc đỏ bừng lên, không biết là do bị ngượng, hay tại ụp mặt vào gối nên ngạt thở nữa.
Sau khi Sở Ninh Dực thay quần áo xong liền quay lại nhìn cô gái vẫn đang chôn đầu dưới gối kia: "Em mau dậy đi, chẳng phải Kiều Nhã Nguyễn sắp tới rồi à?"
Thủy An Lạc lập tức thò cái đầu đà điểu của mình ra ngoài, suýt chút nữa thì cô quên béng mất chuyện này.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi vội vàng đứng dậy nhảy xuống giường. Lúc hai chân vừa chạm xuống đất cô không nhịn được mà hít một hơi lạnh. Đúng lúc đó Sở Ninh Dực bước tới, đưa tay đỡ lấy cô.
"Không sao chứ?"
Nhưng câu hỏi này của anh chỉ nhận lại được một ánh mắt tức giận của Thủy An Lạc.
Sở Ninh Dực nhướng mày không để ý đến nữa, mặc áo khoác xong anh cúi đầu nhìn cục cưng nhỏ xíu chỉ biết gây phiền phức cho mình, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của nhóc rồi mới xoay người rời đi.