Long Man Ngân nhìn bộ dạng nóng vội sắp khóc đến nơi của con gái, vội vàng đưa tay ra vỗ về an ủi cô: "Mẹ chỉ đang hỏi ý kiến của con thôi mà."
Thủy An Lạc hơi mím môi lại, cúi đầu hai tay đan vào nhau vặn vẹo.
Long Man Ngân cũng cúi xuống nhìn con gái, mỗi lần con gái bà băn khoăn chuyện gì đó thì đều sẽ như vậy.
Long Man Ngân đưa tay ra nắm lấy tay Thủy An Lạc, ngăn không để cô tự hành hạ mình nữa, "Lạc Lạc."
"Nhưng mà mẹ căn bản là không cần con mà, ngay đến tin mẹ kết hôn cũng là do Sở Ninh Dực nói cho con biết." Thủy An Lạc càng nói càng cảm thấy tủi thân, nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay của Long Man Ngân.
Mu bàn tay của Long Man Ngân cứ như bị nước mắt của cô làm bỏng, "Lạc Lạc, mẹ cũng không muốn giấu con, chỉ là có chút chuyện, mẹ không muốn để con biết, cũng không muốn để con chịu đựng mà thôi."