"Để em." Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay đón Tiểu Bảo Bối qua.
Thủy An Lạc thử mấy lần, cơ mà lần này có vẻ Tiểu Bảo Bối quyết tâm không chịu uống, vừa cho được một chút vào miệng là lập tức phun ra.
Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối bằng ánh mắt cảnh cáo. Nhưng nhóc con chỉ cười khanh khách hoàn toàn chẳng sợ mẹ chút nào, móng vuốt nhỏ xíu vẫn đang sờ sờ chén cơm nhỏ của mình.
Máy bay thông báo sắp cất cánh, Thủy An Lạc hết cách đành phải hơi vén áo của mình lên, ánh mắt Tiểu Bảo Bối lóe sáng, cái đầu nhỏ lắc một phát liền chui luôn vào ngực mẹ, cuối cùng ngậm chặt chén cơm của mình.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, thằng nhóc thối, hóa ra đây mới là mục đích của nó.
Tiếc là Tiểu Bảo Bối lại thất bại rồi, vì nhóc đã cai sữa được nửa tháng rồi nên giờ Thủy An Lạc căn bản chẳng còn sữa cho cu cậu bú nữa.
Tiểu Bảo Bối ra sức mà hút, mãi cho đến khi máy bay cất cánh cũng chẳng hút được gì.
"Ui..." Thủy An Lạc bỗng hít một vào một hơi.