Viên Giai Di ngẩng đầu nhìn cô, sự ghen ghét của cô ta đối với cô vẫn còn.
"Thủy An Lạc, cô thật sự may mắn đến mức khiến người khác phải đố kỵ đấy!" Viên Giai Di bặm môi nói.
"Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy thế!" Thủy An Lạc chẳng chút khách khí tiếp nhận sự ngưỡng mộ của cô ta.
Viên Giai Di bị Thủy An Lạc chặn họng, nhất thời cô ta không biết phải nói tiếp thế nào nữa.
Thấy cô ta không nói được tiếp nữa, Thủy An Lạc tốt bụng tiếp lời: "Viên Giai Di, nếu không phải tại cô sai lầm khi phạm phải nguyên tắc của anh ấy, tôi nghĩ dù Sở Ninh Dực không yêu cô nhưng anh ấy cũng vẫn sẽ ở bên cô."
Thủy An Lạc nói ra mấy câu này thà không nói còn hơn, vì nó chỉ khiến Viên Giai Di cảm thấy tức giận hơn mà thôi.
"Tôi phải đi làm phẫu thuật!" Viên Giai Di đột nhiên lên tiếng.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn chân của cô ta: "Ây da, tôi không có tiền!"
"Cái gì?"