Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn, xem đi, còn có người không biết kìa?
"Tránh hiềm nghi!" Sở Ninh Dực hời hợt nói.
Không phải là không cần thiết, mà là tránh hiềm nghi.
Vì không muốn dây dưa bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa, cho nên mới muốn tránh để bị nghi ngờ.
Chỉ vì một câu trả lời này mà bàn tay đang đặt trên hai chân của Viên Giai Di siết chặt lại.
"Người đàn ông của mày ngầu quá đi!" Kiều Nhã Nguyễn khẽ thì thầm bên tai cô.
"Phải thế chứ!" Thủy An Lạc sung sướng nghĩ, Sở tổng nhà cô cực kỳ có trách nhiệm đó nha, chỉ cần đối tượng của cái miệng độc địa kia hướng đến không phải là mình, thì anh nói gì cũng hay hết.
"Em đã dùng hết sự kiên nhẫn của anh đối với em rồi đúng không?" Viên Giai Di buồn rầu nói. Cả Lâm Thiến Thần và Lan Hinh đều lần lượt xảy ra chuyện, cô ta đã sớm biết, đến giờ cô ta vẫn chưa bị vạ lây đều là nhờ ba mình cả.