Đầu tư?
Không cần hoàn lại?
Cái khỉ gió gì thế hả?
Thủy An Lạc đang nằm trên giường, vất vả lắm mới bò dậy được thì lại nghe thấy những lời này.
Vợ tôi?
Chẳng phải là mình đấy sao?
Thủy An Lạc ngoảnh lại mờ mịt nhìn bóng lưng của Sở Ninh Dực.
Còn chưa kịp hiểu gì thì đã nghe thấy An phong Dương đứng bên cạnh khẽ chửi thầm một tiếng.
Thủy An Lạc run lên một cái: "Anh Xinh Trai à, anh sao thế?"
"Người đàn ông của em mưu mô thật đấy!" Không ngờ anh có thể lợi dụng chuyện này để giải quyết dứt khoát luôn vấn đề đầu tư của Viễn Tường, đã thế còn chẳng cần động đến một cắc nào của Sở Thị nữa chứ.
Ấy vậy mà An Phong Dương anh lại chẳng hề hay biết chút gì về cái kế hoạch này cả.
Thủy An Lạc gãi gãi đầu, không may cào phải vết thương liền không nhịn được mà hít vào một hơi: "Anh Xinh Trai, anh đang nói gì đấy?"