Tâm trạng của Thủy An Lạc trong nháy mắt trở nên căng thẳng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra.
"À... đúng rồi." Lan Hinh nói, lại bỏ bình thuốc trên tay xuống, "Muốn biết Sở Ninh Dực đi đâu không? Tao nghĩ bây giờ anh ta còn đang tranh cãi với cô giáo về chuyện của mày đấy."
Thủy An Lạc thở dài một tiếng, ánh mắt vẫn dính vào bên kia, mím chặt môi mình.
"Đáng tiếc, hai người đàn ông từng khiến tao rung động lại đều thích mày." Lan Hinh cười ha hả, "Tiếc ghê, cô còn tưởng tao vẫn còn thích Sở Ninh Dực, cho nên lúc tao vừa nói là tao vẫn còn thích anh ta, cô liền gọi anh ta đi luôn."
Thủy An Lạc siết chặt tay nắm cửa.
Tình yêu lệch lạc, chắc có lẽ chính là nói về kiểu người của Lan Hinh.
Bản thân không chiếm được, liền muốn hủy hoại.
Cho dù cô không hề làm gì cũng vẫn trở thành đối tượng để cô ta trả thù.