Thủy An Lạc nhìn bọn họ, tiếp tục đập đầu lên lưng ghế.
"Hai người đã quyết định rồi, còn hỏi em làm gì?"
Cô có thể để họ làm trái việc với lương tâm của mình sao? Rõ ràng là không rồi!
Tiểu Bảo Bối khó hiểu nhìn mẹ mình, tựa như đang nói, mẹ đang làm gì vậy?
"Nhưng em có một yêu cầu." Thủy An Lạc cụng đầu xong liền ngẩng lên nhìn hai người, "Sau chuyện này, trong các anh không ai được để cho cô ta đến công ty của mình làm việc, em thấy sợ lắm."
"Ai da, xem ra em gái anh vẫn chưa bị va đầu đến ngốc luôn đâu." An Phong Dương cuối cùng cũng yên tâm.
Sở Ninh Dực định vươn tay sờ đầu cô, nhưng bên trên còn quấn băng gạc nên anh lại thôi.
"Sau chuyện này, bọn anh sẽ chẳng còn bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa hết, cho nên em không phải lo lắng, món nợ với chú Viên coi như cũng đã trả hết rồi." Sở Ninh Dực an ủi cô.
Thủy An Lạc hài lòng, nhưng đầu choáng quá lại phải tiếp tục đập, khó chịu muốn chết.