"Tôi cố tình nói thế cho chú Viên nghe thấy đấy, Viên Giai Di cô..."
"An Tam." Sở Ninh Dực cau mày, nghiêm khắc ngắt lời anh, "Hôm nay là ngày giỗ của chú Viên, những chuyện trước đây đừng nhắc đến nữa."
Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn về phía cô. Cô mỉm cười, nụ cười không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Sở Ninh Dực đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang bế con trai của cô, cánh tay còn lại giơ lên xoa đầu cô. Có những lúc anh cũng không biết rốt cuộc Thủy An Lạc như thế này thì là tốt hay xấu giữa.
Viên Giai Di vốn dĩ đang rất mừng thầm vì nghĩ Sở Ninh Dực lên tiếng nói đỡ cho mình, nhưng không ngờ vừa mới quay lại liền nhìn thấy hai người bọn họ đang nhìn nhau đắm đuối. Hai bàn tay Viên Giai Di thoáng siết chặt, sau đó cụp mắt xuống giấu đi vẻ ác độc hiện lên trong đôi mắt.