"Chậc chậc, em thiếu tiền đến thế cơ à?" An Phong Dương nhìn cái bộ dạng đó của cô, không kìm được mà phàn nàn.
"Thiếu chứ, vô cùng thiếu là đằng khác ấy." Thủy An Lạc đứng dậy, nhìn An Phong Dương với vẻ mặt vô tội.
"Thầu được cả người giàu nhất cái thành phố A này rồi mà còn kêu thiếu tiền, sao em không lên trời luôn đi hả?" An Phong Dương giơ tay lên dí dí vào trán cô.
"Sao giống nhau được, tiền của Sở tổng nhà em là tiền của nhà em, còn tiền của em là tiền của riêng bản thân em đấy chứ." Thủy An Lạc thản nhiên nói.
Tiền của Sở tổng nhà em là tiền của nhà em!
Câu này rất hay, Sở tổng nghe thấy thế tâm trạng tốt lên, vui vẻ xoa xoa đầu cô.
Mân Hinh bị Thủy An Lạc chọc cho bật cười.
An Phong Dương đưa Mân Hinh đến trước bia mộ, đặt bó hoa trong tay xuống, trầm giọng nói: "Chú, bọn cháu tới thăm chú đây."