Chereads / Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy / Chapter 47 - Chương 47: Đây là công việc của cô

Chapter 47 - Chương 47: Đây là công việc của cô

Thủy An Lạc bị viện trưởng đuổi ra ngoài nên cô chẳng biết bọn họ đang nói gì bên trong nữa. Bác sĩ hay y tá nào đi qua cũng chỉ trỏ cô này nọ, còn về phần bọn họ nói cái gì thì cô chẳng cần nghe cũng biết.

Không biết chờ bên ngoài bao lâu, mãi cho tới khi Thủy An Lạc nghĩ mình đã đếm kỹ được đống bùn đất dưới chân rồi thì cửa phòng của viện trưởng mới mở ra.

Mặc Lộ Túc là người đầu tiên bước ra, Thủy An Lạc vội vàng ngẩng đầu nhìn anh.

Mặc Lộ Túc đưa tay xoa xoa đầu cô: "Không sao, chuyện này bệnh viện sẽ điều tra rõ ràng."

"Cảm ơn anh." Thủy An Lạc buồn rầu nói, cô chẳng cần phải giải thích gì mà Mặc Lộ Túc đã tin cô rồi.

Trong mắt Mặc Lộ Túc xẹt qua một thứ ánh sáng không rõ nghĩa, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Viện trưởng Trình đang nói chuyện với anh thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, ngay sau đó liền bảo phía bên kia đã rút đơn kiện, ngay cả lời khai của Thủy An Lạc cũng được xác nhận là thật. Còn việc chuyện này là do ai làm thì là chuyện nội bộ của bệnh viện bọn họ. Nghe vậy Mặc Lộ Túc liền biết, người có khả năng giải quyết hết tất cả những chuyện này trong vòng một tiếng đồng hồ ngoại trừ người đó ra chắc chẳng còn ai khác.

"Anh còn có việc, đi trước đây." Mặc Lộ Túc mỉm cười chào từ biệt.

Nhưng vừa mới bước qua Thủy An Lạc được mấy bước anh bỗng quay đầu lại: "Thật ra, anh cũng chẳng làm gì cả đâu." Dù sao Mặc Lộ Túc anh cũng chẳng muốn làm mấy chuyện cướp công thế này.

Thủy An Lạc thì chẳng hiểu gì, chỉ nghẹo đầu nhìn đàn anh của mình rời đi. Dạo này thịnh hành kiểu anh hùng làm chuyện nghĩa hiệp không cầu báo đáp thế này à? Lần trước Anh Xinh Trai giúp cô xóa topic kia xong cũng nói không phải mình làm đấy.

Nhưng, Thủy An Lạc còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Sở Ninh Dực gọi qua.

***

Chuyện được giải quyết, bản thân cũng không bị oan ức nữa nên tâm trạng của Thủy An Lạc rất tốt, lúc thấy Sở Ninh Dực cô còn cười tít cả mắt.

Thủy An Lạc nhét hai tay trong túi áo nhìn nhìn cái người đang nằm trên giường bệnh mà vẫn toát ra khí chất cao quý kia.

"Sở tổng gọi tôi có chuyện gì thế?"

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn cô gái đang cười híp tịt cả mắt kia, đó là nụ cười đã từng thuộc về anh, mỗi thứ bảy chủ nhật hàng tuần anh đều có thể trông thấy nụ cười ngây ngô này. Nhưng giờ nó lại vì một người đàn ông khác mà nở rộ.

"Tôi đói rồi." Sở Ninh Dực hời hợt nói.

Thủy An Lạc chớp mắt, hình như cô đang nghe nhầm hay sao ấy nhỉ, cha nội này nói gì cơ? Anh ta đói á? Đói thì gọi cô sao?

Thủy An Lạc gật đầu, được lắm, anh là đại Boss, cô phải phục vụ đại Boss cho nên cô quyết định rút di động ra gọi đồ ăn bên ngoài.

"Cô đang làm gì thế?" Sở Ninh Dực cau mày lại.

"Đặt cơm cho ngài ạ, ngài không cần lo, đảm bảo sẽ có trong 30 phút." Thủy An Lạc tiếp tục cười tít mắt trả lời, cô tìm thấy một hàng, sau đó liền order.

"Cô để tôi ăn đồ ăn bên ngoài?"

Đêm đông giá rét cũng chẳng rét bằng cái giọng nói này của anh ta. Thủy An Lạc chớp mắt nhìn chằm chằm anh như thể đang nói: Chẳng phải chính mồm anh kêu đói sao?

"Cô đi nấu đi." Sở Ninh Dực ra lệnh.

Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở tổng, tôi còn đang làm việc."

"Nhưng tôi là bệnh nhân, còn đây là công việc của cô! Thủy An Lạc, cô đừng quên tại sao tôi lại bị thương thành ra thế này." Sở Ninh Dực "hừ" lạnh nói.

Thủy An Lạc hết cách phản bác, hình như anh ta thật sự cho rằng vì cô nên bản thân mới bị thương như vậy thì phải.

"Nhanh nhanh lên, chiều nay tôi còn có một cuộc họp trực tuyến đấy." Sở Ninh Dực đưa tay ra lấy đống tài liệu trên bàn, thản nhiên giục như không.

Thủy An Lạc hít sâu thở ra mấy bận cuối cùng mới tủm tỉm gật đầu: "Được, anh chờ đó."

Vừa hay cô có thể nhân tiện về nhà xem con trai bảo bối một chút rồi.